Nữ CEO nổi tiếng ngỡ ngàng bật khóc khi thấy người đến xin tài trợ mở xưởng may, lập tức ký hợp đồng không cần đ-ắn đ-o…

Sáng ấy, nắng vẫn dịu như mọi ngày đầu thu, nhưng lòng Trang bỗng chộn rộn khó hiểu khi trợ lý bước vào, đưa cô một tờ giấy nhỏ và nói:
“Có một người đàn ông lớn tuổi, ăn mặc giản dị, xin gặp chị. Ông ấy nói muốn trình bày một dự án nhỏ và cần tài trợ.”

Trang khẽ nhíu mày. Lịch họp dày đặc, các bản thiết kế mới còn chưa duyệt, showroom sắp khai trương ở Singapore vẫn chưa ổn định. Một yêu cầu lạ hoắc, không hẹn trước, chẳng có gì bảo đảm. Nhưng không hiểu vì sao, cô lại gật đầu.
Phòng họp phụ được mở ra, ghế đối diện cô là một người đàn ông ngoài bảy mươi, dáng lưng còng, da nhăn nheo, bàn tay dày đặc những vết chai sần và dính nhẹ dầu đen. Áo sơ mi cũ, ủi không phẳng, còn quần thì bạc màu đến mức gần như xám tro. Nhưng thứ khiến cô không thể rời mắt là đôi giày ông đang mang – cũ kỹ, mũi sứt, chỉ khâu lộ ra từng đường nhỏ, nhưng sạch sẽ và cẩn thận.

Trang ngồi xuống, mở tập tài liệu. Ông cụ đứng dậy cúi đầu lễ phép, giọng khàn đặc:
“Xin lỗi cô, tôi biết mình đến đường đột. Nhưng tôi có một ước mơ nhỏ… Tôi từng là thợ đóng giày, giờ muốn mở một xưởng nhỏ để dạy lại nghề cho vài đứa trẻ mồ côi quanh khu tôi sống. Tụi nhỏ không biết gì, nhưng tôi nghĩ nếu có nghề thì có đường sống.”

Cô không nói gì. Tay cô siết chặt cây bút, lòng như có gì đó đang chuyển động. Gương mặt ông cụ, giọng nói ấy, đặc biệt là bàn tay ấy – có điều gì rất quen. Và rồi ánh mắt cô rơi xuống đôi giày, chính xác là một đường khâu bên mép trong gót phải. Một mũi chỉ rất đặc biệt, kiểu nối ba lần chỉ mà cô từng thấy…

…mười bảy năm trước.

Khi đó cô chỉ là con bé mười hai tuổi, lang thang cùng mẹ nhặt ve chai ở khu chợ đầu mối. Cha mất sớm, nhà không còn nổi một cái mái đúng nghĩa. Hôm ấy, dép của cô đứt, má cô rầy hoài nhưng không tiền mua cái mới. Trời nắng như đổ lửa, đất bỏng rát dưới chân, cô cứ bước thấp bước cao qua khu chợ, đôi chân phồng rộp.

Rồi cô gặp một ông chú đang ngồi bên vỉa hè, trước mặt là cái tủ nhỏ với bảng gỗ viết bằng phấn trắng: “Sửa giày dép – lấy liền.” Ông thấy cô đứng lóng ngóng, chân trần, đôi dép đứt lòi dây. Không hỏi han gì, ông vẫy cô lại, nói gọn lỏn:

“Đưa chú coi.”

Cô rụt rè đưa đôi dép, nghĩ ông sẽ nói giá rồi cô phải từ chối. Nhưng ông chỉ ngồi xuống, lôi trong hộp ra một sợi chỉ cứng, một cây kim móc và bắt đầu làm. Tay ông nhanh, chắc nịch, chỉ mười phút sau đôi dép như mới.

Cô ngập ngừng, rút trong túi cái bịch ni lông rách đựng lon nhôm lẫn vài đồng lẻ, nhưng ông khoát tay:

“Không lấy tiền. Con gái cũng cần đi vững, mới đến được đâu đó.”

Trang ngày đó không biết “đến đâu đó” nghĩa là gì. Nhưng cô nhớ rõ câu nói ấy. Nó là lần đầu tiên có người nhìn cô không phải bằng ánh mắt thương hại hay xua đuổi, mà như một người có thể vươn lên.

Cô đi trên đôi dép đó suốt hai năm. Mỗi bước chân là một mũi chỉ níu kéo cô khỏi bờ vực trượt dài. Sau này, khi được học bổng, rồi vào đại học, rồi dựng thương hiệu đầu tiên bằng chính những mẫu thiết kế vẽ tay trong ký túc xá, cô luôn tự nhủ: Mình đi được tới đây… là nhờ đôi dép ấy giữ chân mình lại.

Nước mắt Trang lặng lẽ rơi, nhưng cô giữ cho giọng nói bình thản khi nhìn ông cụ:
“Chú… từng làm ở chợ đầu mối, sửa giày bên góc đường Nguyễn Trãi?”

Ông cụ ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Trang mỉm cười. Cô đứng dậy, vòng qua bàn, cúi người thật thấp trước ông – một hành động khiến cả trợ lý đứng ngoài nhìn vào cũng sững sờ.

“Chú từng vá dép cho một con bé nghèo. Chú không lấy tiền, chỉ nói nó cần đi vững để đến được đâu đó. Hôm nay con đến được rồi. Và con muốn chú biết… đôi dép năm đó không chỉ được vá bằng chỉ, mà bằng cả một niềm tin.”

Ông cụ lặng người. Ông không nhớ từng người mình giúp. Nhưng ánh mắt cô gái trước mặt quá chân thành.

Trang lấy bút, lật tập hồ sơ trên bàn, viết nhanh vào trang trống rồi đưa về phía ông:
“Con không chỉ tài trợ. Con muốn hợp tác. Mỗi đôi giày từ xưởng chú, thương hiệu con sẽ đặt riêng một nhãn: ‘Bắt đầu từ một bước chân.’ Xưởng sẽ là dự án cộng đồng do chính chú điều hành. Con sẽ lo mọi chi phí.”

Ông cụ run tay nhận lấy. Mắt ông đỏ hoe. Suốt cuộc đời, ông chỉ biết dùng đôi tay để giữ lại hình hài cho những đôi giày người ta bỏ quên. Không ngờ có ngày, bàn tay ấy lại được ai đó nhớ tới như một sự khởi đầu.

Ngoài cửa kính, ánh nắng đổ dài trên sàn gỗ, phản chiếu đôi giày sờn cũ và bóng áo vest chỉn chu của cô CEO tuổi ba mươi lừng danh. Khoảnh khắc đó, mọi danh tiếng, giải thưởng hay thành tựu đều lùi lại phía sau.

Vì có những bước đi, dù âm thầm đến mấy, vẫn đủ sức dẫn người ta đến cả một chân trời.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *