Vừa bước ra khỏi tòa, anh ấy lập tức chạy về phía người t:ì:nh – khoảnh khắc đó khiến tôi đứng lặng không thốt nên lời

Tôi bước ra khỏi tòa với một tờ giấy ly hôn trong tay, tim trống rỗng. Chưa kịp thở dài, tôi thấy anh — chồng cũ — chạy về phía một người phụ nữ đứng bên cột đèn. Cô ta mặc váy trắng, dáng người mảnh dẻ, tóc cắt ngang vai. Anh ôm chặt cô, hôn lên trán cô một cách nồng nhiệt.

Tôi sững người. Không phải vì đau. Mà vì cái cách anh thở phào nhẹ nhõm. Cái cách mà anh — người từng ở bên tôi mười một năm — bây giờ nhìn một người khác với ánh mắt chưa từng dành cho tôi.

Tên tôi là Thu Hằng, 35 tuổi. Tôi làm kế toán, sống cùng con gái sáu tuổi. Còn người đàn ông vừa rời khỏi cuộc đời tôi tên Thịnh, từng là chồng tôi suốt một phần ba cuộc đời. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học. Tình yêu bắt đầu từ chiếc bánh mì anh mua tặng tôi lúc tôi chỉ còn 10.000 đồng cuối tháng.Ngày đó, tôi nghĩ: người đàn ông chia nửa ổ bánh mì sẽ sẵn lòng chia cả cuộc đời.

Tôi sai. Cuộc hôn nhân của chúng tôi bắt đầu rạn nứt khi tôi sinh con. Thịnh không quen với việc con khóc đêm, tôi mệt mỏi, không còn đủ dịu dàng. Anh thường xuyên về muộn, lấy lý do “áp lực công việc”. Ban đầu, tôi tin. Tôi luôn là người im lặng, nghĩ nếu mình kiên nhẫn, anh sẽ quay lại. Nhưng ba năm sau, tôi phát hiện một sợi tóc dài màu nâu trên áo anh. Tôi thì tóc đen.

Tôi không làm ầm. Tôi chỉ nhìn anh và hỏi: “Em ấy là ai?” Anh im lặng. Sự im lặng ấy nói lên tất cả. Tôi từng nghĩ mình sẽ nổi điên. Nhưng không. Tôi chỉ thấy kiệt quệ. Giống như người đứng dưới mưa quá lâu, đến lúc lạnh đến tê tái thì chẳng còn biết sợ nữa.

Chúng tôi sống chung nhà thêm một năm nữa, như hai cái bóng. Thịnh không còn đụng vào người tôi. Tôi không còn trông chờ anh sẽ giải thích. Chỉ có con gái tôi, mỗi đêm ôm tôi hỏi: “Mẹ ơi, sao ba không đọc truyện cho con nữa?”
Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi chỉ nói: “Ba bận, mai con nhé.”

Rồi đến ngày tôi không thể chịu đựng nữa. Một buổi sáng, tôi dậy sớm nấu bữa sáng, pha cà phê, chuẩn bị mọi thứ như thường lệ. Khi anh bước ra, tôi nói: “Chiều nay mình ra tòa nộp đơn nhé. Em đã ký sẵn.”

Anh không ngạc nhiên. Chỉ gật đầu. Không hỏi vì sao, không níu kéo. Tôi mỉm cười, vì giờ tôi biết: anh đã rời khỏi cuộc hôn nhân này từ lâu — chỉ thân xác còn ở lại.

Và bây giờ, trước cổng tòa, tôi thấy anh lao đến ôm một người phụ nữ khác. Tôi đoán đó là Ngọc, đồng nghiệp nữ mà tôi từng nghi ngờ nhưng không đủ bằng chứng. Cô ấy trẻ hơn tôi 6 tuổi, có đôi mắt biết cười và một cuộc sống chưa bị cọ xát bởi nghĩa vụ hôn nhân.

Tôi nhìn họ vài giây rồi quay đi. Mắt không rơi giọt lệ. Nhưng cổ họng khô rát. Có những nỗi đau không khóc được.
Chỉ lặng lẽ rút vào bên trong, chảy thành một dòng xót xa. Về đến nhà, con gái chạy ra ôm tôi: “Mẹ về rồi!”
Tôi cúi xuống ôm con thật chặt. Thật ra, tôi chẳng mất gì cả. Tôi vẫn còn con, còn tuổi trẻ, còn cơ hội làm lại.

Tôi gọi điện xin nghỉ phép một tuần. Tôi muốn bắt đầu lại từ chính mình. Tuần lễ đó, tôi đưa con về quê ngoại, nơi có cánh đồng lúa chín và tiếng gà gáy mỗi sớm. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, vuốt tóc như khi tôi còn nhỏ: “Thôi con, mất người không xứng, trời cho lại điều xứng đáng.”

Tôi bật khóc lần đầu tiên từ khi ly hôn. Trong vòng tay mẹ, tôi thấy mình nhỏ bé, nhưng cũng thấy mình đủ can đảm để đối diện với ngày mai. Sau kỳ nghỉ, tôi trở lại thành phố, quyết định chuyển việc. Tôi nhận một vị trí kế toán tổng hợp ở một công ty khởi nghiệp, môi trường trẻ trung, năng động. Tôi bắt đầu học thêm kỹ năng mềm, tham gia lớp yoga, chăm chút lại bản thân.

Mỗi sáng, tôi dậy sớm cùng con chuẩn bị bữa sáng. Mỗi tối, tôi đọc truyện cho con nghe, hát ru bằng giọng của chính mình. Tôi không còn chờ ai về nhà nữa.

Một năm sau ly hôn, Thịnh gọi cho tôi. Giọng anh vang lên lạ lẫm: “Anh xin lỗi, Hằng. Ngọc… đã bỏ anh.” Tôi im lặng. Anh kể, cô ta chê anh nghèo, chán nản vì anh không đủ bản lĩnh để rời bỏ gia đình sớm hơn. Cô ấy muốn một người mạnh mẽ, dứt khoát, không lưỡng lự. Và Thịnh thì không bao giờ là kiểu đàn ông ấy.

Tôi không cười, không nói lời cay độc. Tôi chỉ nói: “Em mong anh hạnh phúc. Dù với ai.” Rồi tôi cúp máy. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác nhẹ tênh. Không phải vì anh bị bỏ. Mà vì cuối cùng, tôi đã không còn dính mắc với người từng là tất cả của mình.

Sau đó một thời gian, tôi gặp Hoàng — người đàn ông ly dị vợ, đang nuôi con riêng. Chúng tôi gặp nhau ở một buổi họp phụ huynh. Anh lịch sự, kiệm lời, ánh mắt buồn như tôi từng thấy trong gương. Chúng tôi trò chuyện. Không có hẹn hò lãng mạn, không hoa hồng. Chỉ là hai người trưởng thành, từng vấp ngã, chia sẻ với nhau những đêm dài mất ngủ và nỗi sợ lặp lại sai lầm.

Hoàng không hỏi về Thịnh. Tôi cũng không hỏi về vợ cũ của anh. Chúng tôi để quá khứ ngủ yên. Có một lần, anh đưa tôi về, nhìn tôi thật lâu và nói:
“Em có biết, anh thích nhất ở em là gì không? Là dù trải qua bao nhiêu nỗi đau, em vẫn dịu dàng.”

Tôi không trả lời. Nhưng tim tôi ấm lại. Ba năm sau ngày ly hôn, tôi bước lên lễ đường lần thứ hai. Không váy cưới lộng lẫy, không tiệc rượu xa hoa. Chỉ có bạn bè thân, vài bó hoa, và ánh mắt long lanh của hai đứa trẻ đứng cầm nhẫn.

Con gái tôi nói: “Mẹ là cô dâu đẹp nhất thế giới.” Tôi cười. Thịnh không đến. Tôi không mời. Có người hỏi tôi có hận chồng cũ không. Tôi đáp: “Không. Vì nếu không có đoạn gãy đó, tôi đã không biết mình mạnh đến mức nào.” Và tôi đã không gặp được người yêu tôi từ những vết thương, chứ không phải từ vẻ toàn vẹn.

Tôi từng nghẹn lại khi thấy chồng cũ ôm nhân tình ngay sau khi ly hôn. Nhưng giờ đây, tôi biết: đó là khoảnh khắc cần thiết để tôi bước ra khỏi cơn mê. Và tự viết lại câu chuyện đời mình, bằng đôi tay không còn run rẩy.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *