Bà cụ Thơm – người giữ lề lối nghiêm khắc nhất dòng họ, mất sau một cơn đột quỵ khi đang uống trà sớm. Tang lễ diễn ra trong nước mắt và tiếc thương, bởi bà nổi tiếng nhân hậu, khéo cư xử với cả xóm. Di ảnh được đặt trang trọng trên bàn thờ giữa phòng khách.
Thế nhưng, ngay đêm thứ hai sau lễ an táng, con mèo đen mà bà cụ từng nuôi 7 năm – tên Mực – bỗng phát điên. Nó lao từ bếp lên phòng khách, vừa gào, vừa nhảy phốc lên bàn thờ, cào cấu như muốn xé nát bức ảnh thờ.
Cả nhà hoảng loạn, người thì la hét xua đuổi, người thì chụp lấy mèo ném ra ngoài, còn cụ ông gần 90 thì chỉ thở dài:
“Nó linh đấy… không phải tự nhiên mà vậy đâu.”
Đêm thứ ba, đúng 12 giờ đêm, khi mọi người đang dọn lễ giỗ 3 ngày, bức ảnh thờ bỗng rung lên rồi đổ thẳng xuống nền, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Không ai chạm vào. Không có gió. Cả phòng lặng ngắt như tờ. Con mèo Mực tru lên một tiếng rùng rợn rồi bỏ chạy biệt tăm.
Sáng hôm sau, sau nhiều lời bàn tán không yên, gia đình quyết định kéo nhau ra mộ để kiểm tra.
Vừa đến nơi, ai nấy chết sững:
Mộ bị xới tung. Nắp xi măng bên trên đã bị đập vỡ một góc, lớp đất lồi lõm, có dấu vết như ai đó đào vội rồi che lại qua loa.
Bà Ba – con gái út – gào lên:
“Mẹ tôi đâu?! Ai làm chuyện thất đức này?!”
Ngay lập tức, gia đình báo công an. Đội điều tra có mặt lập biên bản, cho khai quật kiểm tra. Khi mở ra, toàn bộ bên trong trống rỗng. Không có thi thể, không có quan tài.
Sau một ngày điều tra, camera từ nghĩa trang đã hé lộ cú twist gây chấn động cả huyện:
Đúng vào nửa đêm ngày thứ hai, có một chiếc xe tang lạ dừng lại, hai người đàn ông mặc đồng phục nhân viên mai táng đào mộ bà cụ lên rồi chất lên xe, hành động nhanh – gọn – chuyên nghiệp.
Điều đáng sợ là, đó không phải nhân viên của nhà tang lễ nơi bà cụ an táng, mà là một đội vận chuyển… thi thể lậu chuyên tuồn xác người già đi phục vụ cho… thí nghiệm y học ở chợ đen.
Cả gia đình rúng động, vừa đau vừa phẫn nộ. Họ không thể tin người mẹ, người bà thân yêu vừa nằm xuống chưa được bao lâu, lại bị đánh cắp thi thể chỉ vì lòng tham và sự tắc trách trong khâu quản lý.
Nhưng đau lòng hơn cả – là chính con mèo Mực đã sớm cảm nhận được điều bất thường.
Bức di ảnh đổ xuống như một lời kêu cứu muộn màng.
Còn những tiếng gào trong đêm của một con vật trung thành – hóa ra là tiếng báo động duy nhất… mà con người đã không biết lắng nghe.
“Có những điều không cần tâm linh để thấy sợ, chỉ cần nhìn vào lòng người.”