Tôi, một chuyên viên PR năng động ở tuổi 25, đang sống trong những ngày tháng đẹp nhất của tuổi trẻ và tình yêu. Mối tình ba năm của tôi với Tuấn là niềm mơ ước của nhiều cô gái: anh ấy đẹp trai, ga lăng, lãng mạn, và có tài lẻ chơi piano điêu luyện. Những buổi hẹn hò của chúng tôi luôn ngập tràn tiếng cười, những lời hứa hẹn ngọt ngào về một tương lai hạnh phúc. Chúng tôi không bao giờ ghen tuông, luôn tin tưởng và được mọi người xung quanh ngưỡng mộ. Bố mẹ hai bên cũng liên tục giục cưới.Mẹ tôi, người phụ nữ sắc sảo và luôn lo lắng cho tôi, đã nhiều lần hỏi tôi: “Con đã xem xét kỹ chưa, liệu Tuấn có phù hợp làm bạn đời không?” Bà cảnh báo rằng hôn nhân đòi hỏi nhiều hơn sự lãng mạn, cần sự ổn định và trách nhiệm. Bà không muốn tôi chọn sai lầm và lỡ dở cuộc đời.
“Mẹ ơi, Tuấn tốt lắm mà. Anh ấy yêu con thật lòng,” tôi nói, cố gắng trấn an mẹ.
“Tình yêu thì tốt, nhưng cuộc sống không phải chỉ có tình yêu đâu con. Con phải nghĩ đến tương lai nữa,” mẹ tôi thở dài.Mặc dù Tuấn rất tốt, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó “chưa ổn lắm”. Anh ấy có vẻ quá cầu toàn, mọi thứ đều phải hoàn hảo, và thích “sống ảo”. Tuấn là con một gia đình khá giả, nhưng anh lại không có công việc ổn định. Anh ấy thường xuyên thay đổi công việc vì không tìm được môi trường “đúng đam mê”. Anh thích khoe khoang về những món đồ hiệu đắt tiền, những chuyến du lịch sang chảnh trên mạng xã hội, nhưng thực tế thu nhập của anh không đều. Nhiều khi, tôi phải bù thêm tiền cho Tuấn tiêu.
Tôi từng khuyên Tuấn tìm một công việc ổn định, nhưng anh không chịu.
“Em yêu, anh không thích bị gò bó. Anh thích cuộc sống tự do bay bổng. Anh muốn làm những gì anh đam mê,” Tuấn nói, giọng anh ta đầy vẻ hào hứng.
Tuấn có một tư tưởng sống rất khác biệt: “chỉ cần tình yêu, tiền bạc là phù du”. Anh tin rằng “hạnh phúc là quan trọng nhất”, và quan trọng là tình yêu, sự ở bên nhau. Tôi thì thực tế hơn, tôi muốn có một khoản dự phòng, muốn có tài chính ổn định để lo cho tương lai.Tuy nhiên, trước sự lãng mạn và những lời hứa của Tuấn rằng anh sẽ lo cho tôi một cuộc sống không phải bận tâm suy nghĩ, tôi đã tặc lưỡi chấp nhận hiện thực. Tôi hy vọng rằng sau khi cưới, mọi thứ sẽ khác. Tôi cũng không muốn chia tay Tuấn. Tôi yêu anh ấy, tôi không muốn mất anh ấy.
Vậy là cả hai thống nhất kết hôn. Hai bên gia đình hẹn một buổi gặp mặt tại một khách sạn 5 sao sang trọng để bàn chuyện đám cưới. Buổi gặp mặt diễn ra khá vui vẻ, không khí thoải mái nhờ sự khéo léo của Tuấn và sự nhiệt tình của mẹ anh. Mọi người bàn chuyện cưới xin nhanh gọn, với thủ tục đơn giản và dự định mời ít khách.Gần cuối buổi, Tuấn xin phép đi vệ sinh. Lúc anh vắng mặt, điện thoại anh để trên bàn có tin nhắn báo từ một cửa hàng cầm đồ, với nội dung: “Xác nhận đã cầm chiếc nhẫn cưới đính kim cương.” Mẹ tôi ngồi cạnh Tuấn nên vô tình nhìn thấy tin nhắn đó. Sắc mặt bà đột nhiên thay đổi, từ vui vẻ sang tái mét. Tôi khi đó đang mải trò chuyện với ông bà, nên không phát hiện ra sự thay đổi thái độ của mẹ.
Mẹ tôi đột nhiên đứng dậy, nói có việc gấp phải về. Bà chào thông gia một cách vội vàng, rồi gọi taxi đi luôn. Cả nhà tôi ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Buổi tiệc nhanh chóng kết thúc trong sự khó hiểu của mọi người.Tôi vội về nhà, chạy ngay vào phòng mẹ. “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy? Sao mẹ lại về đột ngột như thế?”
Mẹ tôi kéo tôi vào phòng riêng, đóng chặt cửa lại. Bà im lặng một lúc, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự đau khổ và lo lắng. Rồi bà dứt khoát nói: “Hôn sự này phải bỏ đi thôi con ạ.”Tôi hoảng hốt. “Mẹ ơi, tại sao vậy? Có chuyện gì thế ạ?”
Mẹ tôi thở dài. “Mẹ đã nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của thằng Tuấn. Nó đã cầm cố chiếc nhẫn cưới đính kim cương.”Tôi chết lặng. Chiếc nhẫn cưới? Chiếc nhẫn mà Tuấn đã nói là sẽ mua để cầu hôn tôi?
Mẹ tôi tiếp tục nói, giọng bà đầy sự kiên quyết: “Con à, mẹ đã so sánh với chi phí sinh hoạt hàng tháng của gia đình. Đàn ông không có kinh tế vững vàng thì không thể làm trụ cột gia đình được. Mẹ không muốn con phải ân hận khi sống trong một cuộc hôn nhân chỉ toàn vỏ bọc và nợ nần. Mẹ muốn con chọn người khác, một người có công ăn việc làm, có nhà xe đầy đủ để được hạnh phúc đủ đầy.”Tôi cố gắng thuyết phục mẹ. “Mẹ ơi, Tuấn là người đáng tin cậy mà. Anh ấy đã hứa sẽ lo cho con một cuộc sống hôn nhân tử tế. Anh ấy chưa từng để con phải khổ mà mẹ.” Tôi cũng nói mình có thu nhập riêng nên không cần dựa dẫm vào anh.
Tuy nhiên, mẹ tôi lắc đầu thở dài, nói rằng suy nghĩ của tôi là sai. Bà nhấn mạnh: “Hôn nhân dựa trên tình yêu là rất tốt, nhưng không có tiền thì chẳng thể bền vững được, đặc biệt trong thời buổi kinh tế hiện nay và ở thành phố lớn. Con có thể lo cho con, nhưng rồi con cái thì sao? Con có muốn sinh con trong cảnh nợ nần không?”Mẹ tôi dứt khoát không cho tôi cưới Tuấn nữa và bảo tôi nên chọn người khác. Tôi hiểu ý nguyện của mẹ và thấy lời bà nói cũng hợp lý. Nhưng tôi đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: tôi không biết lấy cớ gì để từ hôn với bạn trai khi hai bên gia đình đã gặp mặt và chốt xong ngày cưới, và tôi thực lòng không muốn chia tay Tuấn. Tôi yêu anh ấy, tôi không muốn mất anh ấy.
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà đầy sự thấu hiểu. “Con đừng lo. Mẹ sẽ đứng ra giải quyết hộ con.”Tôi trở về phòng, lòng tôi rối bời. Một mặt, tôi vẫn yêu Tuấn, vẫn muốn ở bên anh ấy. Mặt khác, tôi biết mẹ tôi nói đúng. Cuộc sống hôn nhân không phải chỉ có tình yêu. Nó cần sự ổn định, cần trách nhiệm, cần tiền bạc.
Mấy ngày sau, mẹ tôi gọi điện cho mẹ Tuấn, nói lời xin lỗi và đề nghị hủy hôn. Mẹ Tuấn rất bất ngờ, bà hỏi lý do. Mẹ tôi chỉ nói rằng có một số chuyện không tiện nói ra, và mong hai bên thông cảm.Tuấn gọi điện cho tôi. “Em ơi, có chuyện gì vậy? Sao mẹ em lại hủy hôn?”
Tôi không biết phải nói gì. Tôi im lặng.“Em nói cho anh biết đi. Anh đã làm gì sai sao?” Tuấn hỏi, giọng anh ta đầy sự hoang mang.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Tuấn à, chúng ta… chúng ta không hợp đâu. Em xin lỗi.”Tôi không dám nói ra sự thật về tin nhắn chiếc nhẫn. Tôi không muốn làm tổn thương Tuấn. Tôi biết, anh ấy cũng không cố ý. Anh ấy chỉ là một người quá mơ mộng, quá tin vào tình yêu mà bỏ qua những thực tế phũ phàng của cuộc sống.
Sau đó, tôi và Tuấn chia tay. Tôi đau khổ lắm. Nhưng tôi biết rằng, đó là quyết định đúng đắn.Vài tháng sau, tôi gặp lại Tuấn. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy đã tìm được một công việc ổn định, và đang cố gắng làm việc để trả nợ. Anh ấy không còn khoe khoang trên mạng xã hội nữa.“Em ơi, anh xin lỗi em,” Tuấn nói, giọng anh ta đầy sự hối lỗi. “Anh đã quá bồng bột, quá mơ mộng. Anh đã không nghĩ đến tương lai của chúng ta.”
Tôi mỉm cười. “Không sao đâu anh. Em mừng vì anh đã thay đổi.”Chúng tôi không quay lại với nhau. Nhưng chúng tôi vẫn là bạn bè tốt. Tôi tin rằng, Tuấn sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình.Còn tôi, tôi tiếp tục sống cuộc sống của mình. Tôi vẫn là một chuyên viên PR năng động. Tôi vẫn tin vào tình yêu, nhưng tôi cũng tin vào sự ổn định, vào trách nhiệm. Tôi biết rằng, mẹ tôi đã đúng. Bà đã cứu tôi khỏi một cuộc hôn nhân có thể đầy rẫy những khó khăn và nước mắt.Câu chuyện của tôi là một bài học về tình yêu và hôn nhân. Tình yêu là quan trọng, nhưng nó không phải là tất cả. Hôn nhân cần sự ổn định, cần trách nhiệm, cần tiền bạc. Và quan trọng hơn cả, hôn nhân cần sự thật thà, cần sự tin tưởng lẫn nhau. Đừng bao giờ tặc lưỡi chấp nhận hiện thực, hy vọng mọi thứ sẽ khác sau khi cưới. Bởi vì, có những thứ, nếu không giải quyết từ đầu, sẽ mãi mãi là gánh nặng.Tôi biết ơn mẹ tôi. Bà đã là người dẫn đường, là người đã giúp tôi đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời. Và tôi tin rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình, một hạnh phúc trọn vẹn, không có vỏ bọc, không có nợ nần.