Hãι Hùпg: Vụ Mẹ CҺồпg – Nàпg Dȃu Và TҺι TҺể Bιết Nóι Sau NҺà
Tại một con ngõ nhỏ yên bình trên phố Xuân Diệu, quận Tây Hồ, Hà Nội, nơi những ngôi biệt thự cổ kính hòa quyện với nhịp sống chậm rãi của thủ đô, một bi kịch gia đình khủng khiếp đã xảy ra vào năm 2023, làm rúng động cả cộng đồng. Đằng sau vẻ thanh bình của khu phố là một tội ác không ai ngờ tới, nơi người mẹ chồng hiền lành hóa thành kẻ sát nhân, và một cô con dâu trẻ mãi mãi không thể trở về.
Nhân vật chính của câu chuyện là bà Nguyễn Thị Ánh, sinh năm 1963, một người mẹ chồng được hàng xóm quý mến vì tính siêng năng, tảo tần. Bà sống cùng chồng – ông Minh, một bảo vệ trường tiểu học hiền lành, ít nói – và con trai Phạm Văn Khánh (sinh năm 1998), một nhân viên văn phòng tại công ty xây dựng. Khánh kết hôn với Nguyễn Thị Huyền, sinh năm 2000, một cô gái trẻ xinh đẹp, dịu dàng, vừa sinh con đầu lòng. Gia đình ba thế hệ sống trong ngôi nhà bốn tầng khang trang, tầng một được bà Ánh tận dụng để bán hàng tạp hóa nhỏ lẻ.
Bề ngoài, họ là một gia đình hạnh phúc. Huyền được bạn bè yêu quý vì tính hiền lành, ít nói, luôn nở nụ cười dịu dàng dù đôi mắt thường ánh lên nỗi buồn. Nhưng đằng sau bức tranh êm đềm ấy, mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu lại đầy rẫy mâu thuẫn. Những tranh cãi nhỏ nhặt về cách chăm sóc con, chuyện tiền bạc, hay cách ứng xử trong gia đình dần tích tụ thành hố sâu ngăn cách. Bà Ánh, với niềm kiêu hãnh của một người mẹ chồng truyền thống, luôn cho rằng Huyền – cô gái tỉnh lẻ – không đủ tốt để làm dâu. Bà soi mói từng chi tiết, từ cách Huyền nấu ăn, chăm con, đến việc cô hay gửi con cho bà ngoại vào cuối tuần. Những lời cay nghiệt như “Nó chỉ giỏi giả vờ ngoan hiền” hay “Nó đâu biết làm dâu là thế nào” thường xuyên được bà Ánh buông ra, khiến Huyền chỉ biết cam chịu, lặng lẽ cúi đầu.
Ngày 18 tháng 4 năm 2023, một buổi sáng mùa xuân êm đềm, Huyền dậy sớm từ 5 giờ để chuẩn bị đưa con đi tiêm phòng. Cô nấu cháo, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, trong khi Khánh rời nhà đi làm từ 7 giờ sáng, không quên dặn mẹ để mắt đến cháu ngoại vì Huyền còn yếu sau sinh. Nhưng khi đứa bé khóc, bà Ánh tỏ ra khó chịu, buông lời chua chát: “Mày không biết chăm con, không biết làm dâu ra dáng.” Huyền, như mọi lần, chỉ lặng lẽ bế con, nước mắt lăn dài. Hàng xóm vẫn thấy cô ra đầu ngõ mua đồ, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt buồn bã. Không ai ngờ rằng chỉ vài tiếng sau, Huyền biến mất.
Tối hôm đó, khi Khánh trở về, không khí trong nhà nặng nề khác thường. Bà Ánh đang lúi húi lau sàn, chậu nước đục ngầu bốc mùi lạ. Khi anh hỏi vợ đâu, bà lơ đãng đáp: “Huyền bế con sang nhà ngoại từ trưa, ở lại vài hôm.” Khánh thắc mắc vì Huyền không báo trước, nhưng bà Ánh chỉ lặp lại: “Nó nói không cần gọi, yên tâm.” Linh cảm bất an trỗi dậy trong lòng Khánh. Anh gọi điện cho vợ, nhưng thuê bao đã tắt, tin nhắn không được trả lời. Cả đêm hôm đó, Khánh không ngủ, nỗi sợ hãi mơ hồ lớn dần.
Sáng hôm sau, anh gọi cho mẹ vợ, chỉ để nhận được câu trả lời khiến anh chết lặng: Huyền không về nhà ngoại. Khánh trở về nhà, thấy mẹ vẫn đang lau dọn bếp. Khi anh hỏi thêm, bà Ánh đáp cụt lủn: “Mẹ không biết.” Tin Huyền mất tích nhanh chóng lan khắp khu phố. Người dân xì xào, đồn đoán đủ điều: Huyền bị bắt cóc, hay tự bỏ đi vì mâu thuẫn gia đình. Một số người để ý ánh mắt bà Ánh gần đây có gì đó lạnh lùng, như đang che giấu một bí mật kinh hoàng.
Hai ngày sau, Khánh báo công an. Một cuộc tìm kiếm chính thức được triển khai. Cảnh sát lục soát ngôi nhà, từ tủ lạnh, gác xép đến tầng thượng, nhưng mọi thứ dường như bình thường. Đến chiều ngày thứ ba, một mùi hôi lạ từ góc sân sau – nơi bà Ánh đặt mấy chậu hoa cảnh – khiến cảnh sát chú ý. Họ bới đất, ban đầu chỉ thấy một mảnh vải, nhưng khi đào sâu hơn, một thi thể đã bắt đầu phân hủy hiện ra. Đó là Huyền. Thi thể được chôn sơ sài dưới lớp đất ẩm, phía trên phủ những chậu cây xanh mướt như để che giấu tội ác. Khánh gục ngã ngay tại chỗ, trái tim tan nát khi nhận ra người vợ yêu quý đã ra đi mãi mãi. Bà Ánh ngồi bệt xuống nền gạch, thất thần, lẩm bẩm: “Mẹ không cố ý.” Đôi mắt bà vô hồn, bàn tay run rẩy, như không còn nhận thức được xung quanh.
Cả khu phố náo loạn. Người dân tụ tập, ánh mắt xen lẫn hoảng sợ, thương xót và phẫn nộ. Bà Ánh, người mẹ chồng từng được xem là hiền lành, giờ trở thành kẻ sát nhân trong mắt mọi người. Thi thể Huyền được đưa về trung tâm pháp y Hà Nội. Khánh gào lên trong vô vọng, nhìn vợ nằm lạnh lẽo trong túi đen, không thể tin nổi bi kịch này.
Cảnh sát lập tức đưa bà Ánh về trụ sở công an quận Tây Hồ để thẩm vấn. Trong phòng hỏi cung, dưới ánh đèn neon sáng gắt, bà Ánh cúi đầu, đôi tay gầy gò đan chặt, ánh mắt lảng tránh. Ban đầu, bà nhất quyết phủ nhận, cho rằng Huyền có thể tự sát hoặc bị kẻ lạ đột nhập. Nhưng khu phố yên bình không có dấu hiệu đột nhập, và hàng xóm cũng không thấy người lạ xuất hiện.
Cảnh sát thu thập chứng cứ: lớp đất đào xới còn mới, chậu cây di chuyển vụng về, con dao gọt hoa quả trong bếp có vệt máu khô. Kết quả xét nghiệm xác nhận máu trên dao thuộc về Huyền. Chiếc điện thoại vỡ của Huyền được tìm thấy trong thùng rác, chứa những tin nhắn chưa gửi: “Em sợ mẹ. Mẹ bảo em là đồ ăn hại.” Hàng xóm kể lại rằng trưa hôm đó, họ nghe tiếng cãi vã từ tầng hai, nhưng sau vài phút, mọi thứ lại im lặng.
Trước các bằng chứng không thể chối cãi, bà Ánh cuối cùng thú nhận. Giọng bà khàn đặc: “Tôi không chịu được nó nữa. Nó luôn cãi lại tôi. Nó dám nói tôi không thương cháu. Tôi chỉ muốn nó câm miệng.” Bà kể, trưa hôm đó, khi Huyền đang cho con ăn, bà Ánh quát mắng vì đứa bé quấy khóc. Huyền yếu ớt phản kháng, khiến bà nổi điên. Trong cơn giận, bà chộp lấy con dao, đâm liên tiếp vào lưng con dâu. Khi Huyền gục xuống, bà hoảng sợ, kéo thi thể vào phòng ngủ, lau sạch máu trên sàn, rồi đào hố ở sân sau để giấu xác, phủ lên bằng chậu cây. Đêm đó, mưa lớn đã giúp che giấu tiếng động lạ.
Cảnh sát dựng lại hiện trường: vết máu khô trên tay áo bà Ánh, trên chân bàn bếp, dấu chân dính bùn từ bếp ra sân. Từng chi tiết nhỏ chắp vá thành bức tranh tội ác rùng rợn. Bà Ánh ký biên bản nhận tội, nhưng ánh mắt bà vẫn trống rỗng, như không chấp nhận được hành động của chính mình.
Vụ án không chỉ là một tội ác, mà còn là minh chứng cho những mâu thuẫn âm ỉ trong quan hệ mẹ chồng – con dâu. Bà Ánh, với tư duy truyền thống, luôn xem mình là bề trên, còn Huyền là kẻ xâm phạm “lãnh thổ” tình cảm của con trai. Bà tin rằng nếu Huyền biến mất, Khánh sẽ trở lại là đứa con ngoan của mẹ. Nhưng cơn giận dữ đã biến bà từ một người mẹ thương con thành kẻ sát nhân máu lạnh.
Trong trại giam, bà Ánh sống cô độc, ít nói, thường bật khóc trong đêm. Khánh, người mất vợ bởi tay mẹ ruột, rơi vào hố sâu đau đớn. Anh không thể oán mẹ, nhưng cũng không thể tha thứ. Anh nghỉ việc, đưa con về quê vợ, sống cùng ông bà ngoại. Những đêm Hà Nội trở gió, anh ngồi lặng lẽ trên ban công, nhớ về nụ cười hiền lành của Huyền, về những bữa cơm gia đình dang dở.
Tháng 7 năm 2023, bà Ánh bị đưa ra xét xử. Với tội danh giết người có tính chất côn đồ, gây hậu quả nghiêm trọng, bà bị tuyên án 20 năm tù. Bản án không chỉ giam cầm thân xác bà, mà còn giam cầm bà trong tội lỗi suốt đời. Đứa con nhỏ của Huyền lớn lên mang vết sẹo vô hình, không bao giờ được gặp mẹ, và sẽ phải đối diện với sự thật rằng bà nội là kẻ sát nhân.
Vụ án khép lại, nhưng nỗi đau vẫn còn. Nó là lời cảnh tỉnh về những mâu thuẫn âm ỉ trong gia đình, về sự nguy hiểm của hận thù tích tụ. Đằng sau những bữa cơm sum họp, những câu chào hỏi hàng ngày, có thể là một cơn ác mộng đang chờ bùng phát. Hãy trân trọng và yêu thương những người bên cạnh, trước khi mọi thứ trở thành hối tiếc muộn màng.