Tuấп Ơι… Tàι Ơι… Haι Coп Ơι…Sao Lỡ Bỏ Mẹ Mà Đι

Tuấп Ơι… Tàι Ơι… Haι Coп Ơι…Sao Lỡ Bỏ Mẹ Mà Đι

href=”https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjgAmO8NzzwXwX417JcglWvNArSfC8fSlHq8U9hX73c5Sj3vC4k5rfvcFbqrJvGxnNCoFXZk8C-MBOi4OItYHTbdpy2XS_o5qOE6wKj23UCNvg9JQqAmd6NiCdoZyM6COuq0mXfl_W9iBz4b7fnOEWYU0l4OIMO5aO0SU1rZ0j2DcHRFPr_vxuw7zqo0pVh/s1168/1.jpg”>

Sài Gòn, sáng ngày 10 tháng 5 năm 2025. Thành phố vẫn đông đúc, nhộn nhịp như mọi ngày. Nhưng giữa dòng người hối hả, chẳng ai hay biết hai sinh mệnh trẻ đang bước vào chuyến đi cuối cùng của đời mình.

Trong con hẻm nhỏ thuộc quận Bình Tân, căn nhà cấp bốn đơn sơ của vợ chồng ông Long và bà Thanh vang lên tiếng gọi í ới.

— Tuấn ơi! Tài ơi! Mau dậy đi học con!

Tuấn 16 tuổi, học lớp 10, là cậu con trai lớn cao gầy, trầm tính, ánh mắt lúc nào cũng đượm nét chín chắn sớm hơn tuổi. Tài 13 tuổi, học lớp 7, lanh lợi, tinh nghịch, là cây hài của cả xóm. Hai anh em ngày nào cũng đèo nhau đi học trên chiếc xe đạp điện bạc màu, là tài sản quý giá mà ba mẹ phải chắt chiu mấy năm trời mới mua được.

Sáng hôm ấy, bà Thanh dậy từ sớm, hấp bánh bao, chuẩn bị thêm hộp cơm cho chồng đi làm phụ hồ. Mùi thức ăn thơm lừng lan khắp nhà. Cậu cả Tuấn mặc áo trắng đồng phục được mẹ ủi phẳng, giục em:

— Tài lẹ lên, trễ học rồi!

Tài lò dò đi ra, tay cầm bánh bao vừa ăn vừa đeo cặp. Cậu lè lưỡi than:

— Mẹ bắt con rửa mặt kỹ quá trời!

Bà Thanh cười khẽ, đứng tựa cửa nhìn theo hai con khuất bóng. Bà gọi với theo:

— Nhớ về sớm nghe con!

Không ai ngờ, đó là lời tiễn biệt cuối cùng…

11 giờ 15 phút trưa. Trên tỉnh lộ 10, trời nắng như đổ lửa. Tuấn lái xe, Tài ngồi sau ríu rít kể chuyện trường lớp. Cả hai vừa đi vừa cười, chỉ còn hơn 3km nữa là về tới nhà.

Rồi định mệnh ập tới.

Một khúc cua khuất tầm nhìn. Một chiếc xe tải chở vật liệu xây dựng lao tới, tài xế không thấy rõ vì che chắn phía trước. Xe lấn làn để tránh ổ gà. Một tiếng phanh cháy đường, một cú va chạm dữ dội vang lên.

Chiếc xe đạp điện bị cuốn vào gầm xe tải. Không kịp hét, không kịp tránh. Hai thân thể nhỏ bé văng ra giữa đường, bất động. Máu chảy đỏ thẫm nền nhựa. Giày dép, cặp sách văng tung tóe. Một người phụ nữ bán rau chứng kiến cảnh tượng đau lòng, chỉ biết ôm miệng khóc:

— Trời ơi… Hai đứa nhỏ!

11 giờ 45. Tại con hẻm 242, bà Thanh đang phơi đồ thì điện thoại reo dồn dập. Linh cảm chẳng lành khiến bà run tay.

— Alo… tôi nghe?

Một giọng đàn ông run rẩy ở đầu dây bên kia:

— Chị là mẹ của hai cháu đi xe đạp điện phải không? Có tai nạn… nặng lắm… gần cầu Tân Tạo… chị tới ngay đi!

Chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Bà Thanh chết lặng. Không kịp mang giày, bà chỉ kịp chụp lấy chiếc nón lá rồi lao ra khỏi nhà như người điên.

Cùng lúc ấy, ông Long đang làm phụ hồ cũng nhận được điện từ vợ. Giọng bà Thanh nấc nghẹn:

— Anh ơi… hình như… hình như hai đứa bị tai nạn rồi…

Ông buông rơi xô vữa, lao khỏi giàn giáo. Chân run, tim nhói. Chỉ có một điều vang lên trong đầu: Không thể nào… không thể nào là thật…

Đến hiện trường, cảnh sát đã phong tỏa. Một tài xế xe tải ngồi bệt bên đường, mặt cắt không còn giọt máu. Dưới gầm xe, hai tấm vải trắng đắp lên hai hình hài bé nhỏ. Máu vẫn còn loang đỏ dưới đất.

— Con tôi đâu?! — ông Long gào lên.

Một chiến sĩ công an giữ lấy vai ông, giọng lặng buốt:

— Chú bình tĩnh… hai cháu không qua khỏi rồi…

Ông Long gục ngã. Run rẩy vén từng tấm vải lên. Tuấn… khuôn mặt con trai lớn tái nhợt, máu khô bên thái dương. Rồi đến Tài… gương mặt non nớt giờ tím tái, áo dính máu.

— Con ơi… Cha xin lỗi… xin lỗi vì không bảo vệ được tụi con…

Bà Thanh đến sau. Bà ngã quỵ xuống mặt đường, khóc gào:

— Con ơi tỉnh dậy đi! Mẹ tới rồi mà… đừng bỏ mẹ…

Thi thể hai em được đưa về trung tâm pháp y. Bà Thanh ngồi bệt dưới sàn xe. Ông Long như hóa đá. Khi y tá kéo tấm vải trắng, bà Thanh hét lên nghẹn ngào. Hai thân hình bé nhỏ giờ chỉ còn lạnh ngắt.

Chiều hôm đó, hai cỗ quan tài gỗ được đặt song song giữa căn nhà nhỏ. Khói nhang nghi ngút. Di ảnh Tuấn và Tài đặt ngay ngắn — hai nụ cười ngây thơ mãi mãi nằm lại trong khung hình.

Bà Thanh ngồi bên quan tài, nắm tay con, khẽ vuốt:

— Tay còn ấm đây nè, Tài ơi… tỉnh lại đi con… mẹ còn chưa kịp nắm tay con nữa mà…

Sáng 11 tháng 5. Trời âm u. Lễ tang bắt đầu. Cha xứ đọc lời cầu nguyện:

— Xin cho hai linh hồn Du được an nghỉ… Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng…

Tiếng khóc bật lên. Bà Thanh gục ngã trong vòng tay ông Long. Đôi mắt ông vô hồn.

9 giờ sáng. Đoàn tang chầm chậm rời khỏi con hẻm nhỏ. Mỗi bước là một nhịp trống. Trẻ con trong xóm đứng lặng, có đứa khóc theo người lớn. Tới nghĩa trang, hai huyệt mộ nằm cạnh nhau, cỏ xanh lặng lẽ. Bà Thanh ôm tấm ảnh gia đình, đặt lên nắp quan tài:

— Mẹ xin lỗi… mẹ không giữ được tụi con…

Đất rơi từng nắm, lạnh buốt.

Từ hôm ấy, căn nhà nhỏ không còn tiếng cười đùa, không còn bóng dáng hai đứa đèo nhau đi học. Nhưng mọi ký ức vẫn vẹn nguyên. Đêm đầu tiên, bà Thanh ngồi bên bàn thờ, ôm chiếc áo trắng của Tài:

— Con từng nói: “Mẹ đừng sợ, có con nắm tay rồi…” Giờ… mẹ đi đâu cũng không còn ai nắm tay nữa…

Ông Long ngồi ngoài bậc thềm, nhìn vào khoảng trống vô tận trước mặt, thầm gọi:

— Tuấn ơi… sau này cha hứa… sẽ không để con đi một mình nữa…

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *