Một câu chuyện ngôn tình với khởi đầu và cái kết bất ngờ…

Chàng trai nghèo giúp nữ tỷ phú sửa xe, cô ấy đòi trả ơn bằng việc này khiến anh s/ững s/ờ

Chiếc siêu xe đắt đỏ dừng lại giữa đường quê vắng vẻ dưới cái nắng gắt của buổi trưa hè. Cô gái bước ra, đôi giày cao gót nhấn xuống mặt đất khô cằn, xung quanh chẳng một bóng người. Bỗng một tiếng gọi vang lên:
“Xe hỏng à cô? Để tôi xem thử!”
Chàng trai mặc áo bạc màu, tay lấm lem dầu nhớt, tiến lại gần.
Cô gái liếc nhìn anh – người lạ quê mùa giữa nơi đồng không mông quạnh. Cô không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ định mệnh này sẽ khiến cuộc đời mình rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Và khi cô ngỏ lời trả ơn, điều cô đề nghị đã khiến chàng trai sững sờ đến mức tưởng mình đang mơ…

Trưa hôm đó, làng Đông Yên nắng như đổ lửa. Cái nắng khiến mọi sinh vật như lặng đi, chỉ còn tiếng ve sầu rền vang trên tán phượng già. Trong một căn chòi nhỏ ven đường, Minh – chàng trai mới tròn 24 tuổi – đang loay hoay lắp lại động cơ chiếc xe máy cũ của mình. Cậu sống một mình, làm đủ nghề để kiếm sống: từ sửa xe, gặt lúa thuê, đến bốc vác.

Cuộc sống chẳng dễ dàng, nhưng Minh luôn giữ nụ cười. Mẹ mất sớm, cha bỏ đi khi Minh mới lên bảy. Từ đó, Minh lớn lên nhờ bà nội và lòng kiên cường.

Bỗng nhiên, tiếng động cơ lạ vang lên từ xa. Một chiếc Lamborghini Huracan – hiếm thấy ở bất kỳ đâu chứ đừng nói ở một làng quê nghèo – đang từ từ dừng lại giữa con đường bụi bặm. Minh ngẩng đầu. Cửa xe bật mở, và từ trong bước ra một cô gái trẻ – mái tóc đen óng buông lơi trên bờ vai mảnh khảnh, mắt đeo kính râm hàng hiệu, áo sơ mi trắng và chân váy ôm sát. Một vẻ đẹp lạ lẫm giữa vùng quê nghèo.

Cô cúi xuống kiểm tra bánh xe, nhíu mày.

Minh vội đứng dậy, tiến lại gần:
– Cô cần giúp không? Tôi rành sửa xe một chút.

Cô gái hơi ngạc nhiên, có chút e ngại nhìn chàng trai lấm lem dầu mỡ. Nhưng trời quá nóng, lại chẳng có sóng điện thoại, nên cô gật đầu:
– Hình như xe tôi bị nóng máy… Tôi không rõ nữa, nó cứ lụp bụp rồi tắt.

Minh kiểm tra một lúc rồi nói:
– Xe cô bị thiếu nước làm mát, lại chạy đường nắng nữa nên chết máy. Tôi có thể giúp, nhưng xe này cần loại dung dịch đặc biệt. Tôi sẽ thử xử lý tạm thôi.

Cô gái im lặng, gật đầu đồng ý. Minh lấy bình nước lọc còn lại của mình đổ vào két làm mát. Một lúc sau, động cơ xe rồ lên trở lại. Cô gái thở phào.

– Cảm ơn anh. Anh… tên gì? – cô hỏi.

– Tôi là Minh. Không có gì đâu cô ạ, chuyện nhỏ thôi.

Cô gái khẽ mỉm cười, tháo kính râm:
– Tôi là Trinh. Nguyễn Ngọc Trinh.

Minh hơi giật mình. Cái tên ấy anh từng nghe đâu đó. Là CEO trẻ tuổi của tập đoàn bất động sản Ngọc Thiên? Cô tỷ phú trẻ tuổi nổi danh trên truyền thông vì tự lập từ hai bàn tay trắng? Nhưng anh lắc đầu, tự nhủ chắc chỉ trùng tên. Cô gái xinh đẹp này trông như người bước ra từ thế giới khác.

Trinh nhìn anh một lúc rồi nói:
– Anh Minh, nếu không có anh, tôi đã mắc kẹt cả ngày ở đây. Tôi muốn trả ơn anh. Anh có tài khoản không?

Minh lắc đầu:
– Tôi giúp vì thấy cô gặp khó thôi. Không cần trả ơn gì đâu.

– Không – Trinh nói chắc nịch – Tôi không muốn nợ ai cả. Nhưng thay vì tiền, tôi có thể… đưa anh lên Sài Gòn. Cho anh một công việc tử tế.

Minh sững sờ.

– Ý cô là… tôi lên làm bảo vệ hay tài xế?

– Không – Trinh cười nhẹ – Tôi muốn anh làm trợ lý kỹ thuật cho tôi. Tôi đang cần người thực tế, chịu khó, không chỉ biết lý thuyết. Anh sửa được xe của tôi bằng tay không và nước lọc – đó là thứ tôi cần.

Minh không biết nói gì. Cậu chưa bao giờ rời khỏi làng. Cuộc sống thành thị với cậu như một hành tinh khác. Nhưng lời đề nghị ấy – và cách cô nói ra – không giống như một câu chuyện đùa.

Trinh nhìn đồng hồ, rồi nói:
– Tôi phải đi gấp. Nhưng nếu anh muốn, mai xe tôi sẽ quay lại đón anh. Đừng quyết định vội. Nghĩ kỹ đi, Minh. Cuộc sống anh có thể thay đổi chỉ với một quyết định.

Chiếc xe lại lao đi, để lại sau lưng đám bụi mù. Minh đứng đó, tim đập mạnh. Cậu nhìn lên trời. Cái nắng gắt chẳng còn nóng nữa – mà như một luồng sáng mở ra con đường mới.

Minh mất ngủ cả đêm hôm ấy.

Câu nói của Trinh vang đi vang lại trong đầu:

“Cuộc sống anh có thể thay đổi chỉ với một quyết định.”

Cậu đi quanh căn chòi nhỏ, nhìn những đồ vật gắn bó suốt bao năm: chiếc radio cũ không còn bắt sóng, tấm ảnh thờ bà nội đặt trang trọng trên bàn thờ bằng gỗ ép. Cậu nghĩ về những ngày mưa bốc vác lạnh thấu xương, những đêm nằm nghe bụng đói réo, nghĩ về ánh mắt người làng mỗi khi cậu xin ứng tiền công.

Và sáng hôm sau, khi chiếc Range Rover đen bóng đỗ lại trước ngõ, Minh đã đứng đợi sẵn, một chiếc ba lô nhỏ trên vai.

Trinh không nói nhiều trên đường về Sài Gòn. Cô chỉ đưa cho Minh một bộ hồ sơ, trong đó là hợp đồng lao động với mức lương khởi điểm 25 triệu, nhà ở trong khu chung cư của công ty, và các khoản phúc lợi khác. Minh đọc mà hoa cả mắt, chẳng dám tin đó là thật.

Ba ngày đầu tiên là một cú sốc văn hóa. Mọi thứ đều quá nhanh, quá hiện đại, quá phức tạp. Minh được phân làm trợ lý kỹ thuật cho dự án xây dựng một khu nghỉ dưỡng cao cấp. Công việc của cậu không giống như những gì cậu từng làm – phải giám sát tiến độ công trường, ghi chép lại sự cố kỹ thuật, thậm chí kiểm tra tính an toàn của thiết bị.

Trinh không ưu ái Minh. Trái lại, cô nghiêm khắc đến lạ. Mỗi lần Minh báo cáo sai, cô chỉnh ngay trước mặt mọi người. Nhưng cô cũng là người đầu tiên khen cậu khi một ngày cậu tìm ra lỗi kết cấu mà cả đội kỹ sư bỏ sót.

Một buổi tối, sau khi tan ca, Trinh mời Minh ăn tối trong văn phòng. Bàn ăn là những hộp cơm bình dân chứ không phải nhà hàng sang trọng.

– Anh biết không – Trinh nói, tay gắp miếng thịt – năm tôi 15 tuổi cũng từng phải xin ăn ở bến xe. Tôi không giàu từ nhỏ.

Minh sững người.

– Vậy sao cô…

– Tôi có được như hôm nay là nhờ một người đã kéo tôi ra khỏi đáy xã hội. Một ông chú cho tôi công việc quét dọn trong công ty ông ấy, rồi sau này tôi học hỏi dần. Tôi muốn làm điều tương tự với anh.

– Nhưng… sao lại là tôi? Tôi đâu có gì đặc biệt.

Trinh nhìn Minh, ánh mắt nghiêm túc:
– Vì trong lúc người khác tránh né tôi, anh lại bước tới. Vì anh không cần biết tôi là ai, vẫn giúp. Và vì anh không lợi dụng. Người như vậy, hiếm lắm, Minh ạ.

Minh không biết phải trả lời thế nào. Cậu chỉ cúi đầu ăn tiếp, nhưng trong lòng, có gì đó rung lên – vừa là biết ơn, vừa là ngượng ngùng, vừa là một niềm kiêu hãnh mơ hồ.

Cuộc sống mới không chỉ toàn cơ hội. Càng gần Trinh, Minh càng hiểu thế giới cô sống khắc nghiệt đến mức nào. Tập đoàn Ngọc Thiên đang trong quá trình mở rộng, đối mặt với sự ganh ghét từ nhiều đối thủ. Những cuộc họp nội bộ căng thẳng, những ánh mắt đố kỵ khi Minh xuất hiện bên cạnh Trinh ngày một nhiều.

Có người nói xấu sau lưng Minh rằng cậu “dùng nhan sắc để leo cao”. Có kẻ cố tình gài bẫy kỹ thuật để khiến cậu mất điểm. Nhưng Minh không phản ứng bằng cãi vã. Cậu chỉ lặng lẽ làm việc, học hỏi, và cố gắng không để phụ lòng Trinh.

Một ngày, dự án bị thanh tra đột xuất. Người ta phát hiện bản thiết kế kỹ thuật có lỗi nghiêm trọng. Nếu để lộ ra, công ty sẽ bị phạt nặng, cổ phiếu tụt dốc. Trinh bị gọi vào họp khẩn.

Minh ở ngoài, lòng rối như tơ vò. Cậu biết – chính cậu là người cuối cùng chỉnh sửa bản thiết kế đó. Cậu đã bỏ sót một chi tiết nhỏ, nhưng nghiêm trọng.

Trinh bước ra, ánh mắt lạnh lẽo. Minh đứng dậy, định nhận lỗi. Nhưng Trinh chỉ nói:

– Anh đi theo tôi.

Cô dẫn Minh ra sân thượng tòa nhà, nhìn xuống dòng xe đông đúc phía dưới. Một lúc sau, cô mới lên tiếng:

– Tôi có thể gỡ lỗi cho anh. Đổ cho phần mềm, cho bộ phận kiểm duyệt. Nhưng nếu làm thế, anh sẽ không bao giờ trưởng thành.

Minh im lặng, chờ đợi.

– Anh sẽ phải chịu trách nhiệm. Tự mình ra trước ban điều hành, thừa nhận sai sót. Tôi sẽ không bảo vệ anh, nhưng nếu anh vượt qua, anh sẽ có chỗ đứng thật sự.

Minh nuốt nước bọt. Rồi gật đầu:
– Em… à, cô cứ để tôi chịu trách nhiệm. Tôi không trốn tránh.

Trinh nhìn cậu. Lần đầu tiên cô gọi tên anh với một nụ cười thật sự:

– Em chọn đúng người rồi.

Ba tháng sau, dự án đi vào hoạt động. Minh – dù từng bị kỷ luật – đã được phục chức nhờ những sáng kiến hiệu quả trong quá trình sửa lỗi. Uy tín của cậu tăng lên. Tập đoàn cũng thoát được khủng hoảng nhờ các chiến lược truyền thông thông minh.

Một tối, Trinh mời Minh đến một buổi gala từ thiện. Cô diện váy dạ hội màu ngọc lam, rực rỡ như nữ thần. Minh đứng bên cô, vẫn vụng về trong bộ vest mượn, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.

Sau buổi tiệc, Trinh đưa Minh ra ban công khách sạn.

– Em đã nghĩ mãi… nên trả ơn anh thế nào cho xứng đáng. Nhưng rồi em nhận ra: không gì đáng giá bằng việc chia sẻ một phần tương lai.

Minh nhíu mày:
– Ý em là…

Trinh lấy ra một tập hồ sơ, đặt vào tay anh.

– Đây là cổ phần. Em muốn anh trở thành cổ đông thiểu số – chính thức, không phải trợ lý nữa. Nếu anh đồng ý, từ mai, em sẽ đưa anh vào ban quản trị tập đoàn.

Minh đứng lặng. Gió đêm thổi qua, nhưng trán cậu đầy mồ hôi.

– Trinh… sao em lại…

– Vì anh không còn là chàng trai nghèo ở làng nữa. Vì anh xứng đáng. Và… – Trinh nhìn thẳng vào mắt anh – vì em cần một người ở cạnh, không chỉ để làm việc, mà để tin tưởng.

Ánh mắt họ chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ranh giới về giàu nghèo, quá khứ và tương lai, đều tan biến.

Một quyết định giữa đồng quê. Một lời đề nghị không ai dám tin. Và một tình cảm nảy mầm giữa hai thế giới.
Chàng trai nghèo năm nào – nay đã sánh bước bên nữ tỷ phú, không chỉ bằng lòng biết ơn… mà bằng chính giá trị của mình.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *