Tú vừa dọn xong đống giấy tờ cuối ngày thì trời bắt đầu đổ mưa. Mưa đầu mùa, lất phất mà dai dẳng, giống hệt như những ký ức cô từng cố quên, nhưng cứ mỗi lần mưa lại ào ạt trở về như chưa từng ngủ yên trong góc tối.
Cánh cửa phòng họp mở ra, người trợ lý bước vào, giọng nhỏ nhẹ:
– Có một người tên Khải… anh ấy nói là chồng cũ của chị. Anh ấy đang đợi ở sảnh, bảo có việc cần gặp riêng.
Tú sững người. Tên ấy đã lâu lắm rồi cô không nghe ai gọi trước mặt mình. Cô nghĩ mình đã đủ mạnh để không còn bận tâm. Nhưng chỉ ba chữ đó thôi, vẫn đủ để lòng cô dội lên một thứ cảm xúc khó tả – không phải đau, mà là nỗi bẽ bàng của người từng bị quẳng ra khỏi đời nhau như một món đồ cũ.
– Đưa anh ta lên đây. – Cô nói, giọng dửng dưng, mắt không rời khỏi màn mưa ngoài khung kính.
Một lát sau, Khải bước vào. Anh gầy hơn trước, da sạm đi, áo sơ mi nhàu nhĩ, ánh mắt tránh né. Trông anh không còn giống người đàn ông từng lạnh lùng ký đơn ly hôn và để lại cho cô một câu ngắn gọn: “Anh cần cuộc sống khác.”
Tú vẫn ngồi yên, lưng thẳng, hai tay đan vào nhau trên mặt bàn. Im lặng kéo dài như một cái bẫy. Cuối cùng, Khải là người lên tiếng trước.
– Tú… dạo này em ổn chứ?
– Tôi nghĩ không cần giả vờ quan tâm. – Cô đáp, đều đều. – Chúng ta không còn là gì của nhau.
Khải thở ra một hơi, cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười méo mó.
– Anh không biết mở lời thế nào… Nhưng, thật sự là… gia đình anh gặp chuyện. Vợ anh… phá sản. Công ty bị siết nợ, nhà cũng bán rồi. Con trai thì đang bệnh, cần tiền chữa trị. Anh… nhớ em từng có mối quan hệ ở bệnh viện đó… Anh nghĩ…
– Anh nghĩ tôi nên giúp? – Cô ngắt lời, nhướn mày.
Khải cúi đầu, im lặng. Cô thấy rõ hai bàn tay anh đang đan vào nhau, khẽ run. Giống như bàn tay anh từng nắm tay người đàn bà khác, bỏ cô và con gái nhỏ lại trong căn nhà thuê lạnh ngắt năm xưa.
Tú đứng dậy, đi về phía cửa kính. Mưa vẫn rơi lách tách. Ngày anh dọn đi cũng là một ngày mưa. Cô không níu kéo, chỉ đứng ôm con trong bếp, nhìn bóng anh và chiếc vali lướt qua cửa sổ, nghe tiếng cửa cổng đóng sầm mà tim đau đến nghẹn.
Bao năm sau, cô một mình bươn chải, vừa làm vừa học thêm, nửa đêm vẫn thức cắt chỉ cho xưởng may thuê để có tiền đóng học phí cho con. Ngày đưa con nhập học đại học, cô đứng một mình trong sân trường, không hoa, không quà, chỉ có bàn tay chai sạn vỗ nhẹ lên vai con bé, mỉm cười bảo: “Cứ đi đi, mẹ ổn.”
Và giờ đây, người đã từng rũ bỏ cô như cát bụi, lại quay về, cầu xin sự giúp đỡ.
Cô quay lại, ánh mắt không còn lạnh, mà thẳng thắn đến tàn nhẫn.
– Anh có biết, khi anh đi, tôi không chỉ mất chồng. Tôi mất niềm tin, mất cả danh dự. Người ta nói tôi không đủ tốt nên chồng mới bỏ. Người ta gọi con tôi là “con nhà không cha”. Anh có nhớ lúc đó mình đang ở đâu không?
Khải lí nhí:
– Anh biết… anh sai. Nhưng anh không còn cách nào. Giờ chỉ còn em mới giúp được…
– Không. – Cô nói, dứt khoát. – Người anh cần không còn tồn tại nữa rồi. Tú của ngày xưa đã chết trong đêm mưa mà anh bỏ đi rồi.
– Nhưng con trai anh…
– Là con trai anh. Không phải con tôi. – Cô nhìn thẳng. – Nếu tôi đưa tay ra, thì không phải vì thương hại, mà là tự hủy đi những gì mình đã gầy dựng từ lòng tự trọng.
Khải im lặng. Mưa vẫn rơi đều. Có lẽ anh cũng hiểu, cuộc đời không phải vòng tròn, không phải ai cũng đứng một chỗ chờ người khác quay về.
– Tú… – Anh gọi nhỏ. – Tha thứ cho anh được không?
– Tha thứ không có nghĩa là phải cứu vớt. – Cô đáp, nhẹ nhàng. – Tôi không còn giận. Nhưng cũng không còn thương.
Khải rời đi, dáng đi xiêu vẹo như người vừa bị một cơn bão cuốn sạch tất cả.
Tú đứng nhìn theo, trong lòng không vui, không buồn, chỉ có một khoảng rỗng rãi. Cô biết, mình đã tha thứ – cho anh, và cho chính mình.
Bởi trả thù lớn nhất, đôi khi, không phải là khiến người ta đau, mà là chứng minh rằng: Dù không có họ, ta vẫn sống tốt. Và không cần phải quay lại nhặt bất kỳ mảnh vỡ nào từ một người từng nhẫn tâm đạp vỡ cả thế giới của mình.