Sau một đêm s;ay, tôi hốt hoảng khi tỉnh dậy bên cạnh chồng bạn thân. Tối hôm trước, tôi đã đ;ánh m;ất mình. Tôi biết không được đi quá giới hạn nhưng làm sao được khi cả hai đã ngà ngà…


Tôi vẫn nhớ như in cái đêm hôm đó – cái đêm mà cả cuộc đời tôi đã bước sang một ngã rẽ mà không gì có thể quay lại được nữa.

Khi ấy, tôi – Phương – vừa thất tình. Mối tình năm năm tan vỡ vì bạn trai phản bội tôi với một cô đồng nghiệp trẻ đẹp. Tôi gần như sụp đổ. Chính Thư – bạn thân tôi từ thuở đại học – là người duy nhất ở bên, chăm sóc, an ủi, thậm chí kéo tôi đến buổi tiệc sinh nhật chồng cô ấy tổ chức nhỏ tại nhà.

“Thôi, đừng ở nhà mà khóc lóc nữa. Đi với tao cho khuây khoả. Toàn bạn bè quen thôi, mày yên tâm.”

Tôi không biết liệu quyết định ấy có phải là sai lầm đầu tiên không. Hay chính là cái cớ cho một chuỗi tội lỗi về sau.

Hôm đó, tôi uống nhiều. Mạnh hơn mọi khi. Lúc đầu, tôi chỉ muốn mượn men say để tạm quên đi nỗi đau, nhưng tôi không ngờ rằng… nó kéo tôi lao vào một vực thẳm.

Tôi nhớ, ánh mắt anh – Huy, chồng của Thư – nhìn tôi khi tôi ngồi lặng một mình ở ban công. Ánh mắt ấy không có gì gợi d:ục, chỉ đầy thương xót. Anh đưa cho tôi một ly nước lọc, rồi ngồi xuống bên cạnh. Cả hai bắt đầu trò chuyện… và rồi, như có một lực vô hình nào đó, tôi không rõ là ánh mắt, là sự đồng cảm, hay chính hơi men, khiến chúng tôi… chạm vào nhau.

Tôi choàng tỉnh, đầu đau như búa bổ. Mùi chăn gối lạ lẫm, ánh sáng nhẹ len qua rèm cửa, tôi quay sang…

Và tim tôi gần như ngừng đập.

Huy nằm bên cạnh tôi.

Tôi đã hét lên trong đầu mình.

Không thể nào! Không thể như vậy được!

Tôi run rẩy, nhặt quần áo, trốn khỏi căn hộ đó trong im lặng như một kẻ trộm.

Tôi không dám nhìn vào gương. Tôi không dám nghe điện thoại của Thư sau đó. Tôi viện cớ bận, viện cớ đau bệnh, tránh mặt suốt hai tuần.

Cho đến khi tôi phát hiện trễ kinh, rồi một vạch đỏ tươi hiện lên trên que thử. Cảm giác như cả thế giới sụp đổ lần nữa.

Tôi không có bạn trai. Đêm duy nhất – là đêm định mệnh ấy.

Tôi đã cố giấu, cố nuốt nước mắt vào lòng. Nhưng đứa bé lớn dần trong bụng, tôi không thể không nói với Huy.

Tôi gặp anh ở một quán cà phê vắng. Anh đến, có vẻ hốt hoảng khi thấy tôi gầy rộc, tay run run đặt kết quả siêu âm lên bàn.

“Tôi mang thai,” tôi nói, đơn giản, không cảm xúc.

Anh tái mặt, cầm giấy lên run rẩy.

“Không… Phương… chuyện đó chỉ là tai nạn. Tôi… tôi không thể…”

“Không thể bỏ vợ, tôi biết,” tôi cắt lời anh. “Nhưng tôi cũng không muốn phá bỏ đứa con này. Dù sao… nó là máu mủ của tôi.”

Huy im lặng hồi lâu, rồi buông ra một câu khiến tim tôi chết lặng: “Bỏ đi. Làm ơn.”

Tôi nhìn anh. Không oán trách. Không khóc. Tôi chỉ đứng dậy, rời đi, lặng lẽ như cách tôi đã rời căn phòng sáng hôm đó.

Tôi rời khỏi thành phố. Đến một vùng ven biển, sống nhờ công việc dạy vẽ bán thời gian và bán hàng online. Không ai biết tôi là ai. Không ai hỏi cha của đứa bé là ai.

Con tôi – một bé trai tên là Bon – chính là điều duy nhất khiến tôi tiếp tục sống.

Nó mang ánh mắt của anh – trầm tĩnh và sâu thẳm. Mỗi lần nhìn vào mắt con, tôi lại thấy tim mình nhói lên.

Tôi sống bình yên, lặng lẽ. Không oán trách Huy. Không hận Thư. Tôi chỉ muốn giữ cho mình chút tàn dư của lòng tự trọng, sống để chuộc lại lỗi lầm bằng tình thương vô điều kiện với con.

Cho đến ngày hôm nay – tròn sáu năm sau.

Tôi đưa Bon đi siêu thị trung tâm thành phố nhân dịp sinh nhật nó. Đó là lần đầu tiên tôi trở lại sau ngần ấy năm.

Và số phận lại không buông tha.

Tôi thấy họ – Huy và Thư – đang đứng lựa váy trong khu đồ trẻ em.

Tôi định lánh đi. Nhưng Bon đã nhìn thấy… rồi chạy về phía họ.

“Mẹ ơi! Ba kìa!” – nó hét lớn.

Tôi sững người. Huy quay lại. Mặt anh tái mét.

Thư cũng quay sang. Và đúng lúc đó, Huy gục xuống, tay anh run rẩy, miệng mấp máy: “Thằng bé… là…”

Cảnh tượng ấy thu hút nhiều ánh nhìn. Tôi lao đến, kéo Bon lại. Nhưng đã quá muộn.

Thư nhìn tôi, nhìn Huy, rồi nhìn thằng bé. Mọi thứ như sụp đổ trong mắt cô ấy. Cô lùi lại, thở dốc, rồi hét lên: “Anh đã làm gì? ANH LÀM GÌ SAU LƯNG TÔI?”

Huy định nói gì đó, nhưng nước mắt đã tràn mi. Anh không thể nào chối cãi. Bon giống anh như đúc. Từng đường nét trên khuôn mặt.

“Cô… là bạn thân tôi. Phương… Là cô sao? Là CÔ?!” – Thư gào lên, ánh mắt đau đớn đến mức khiến tôi không thể nào đứng vững.

Tôi không nói gì. Tôi chỉ cúi đầu.

Tôi đáng bị nguyền rủa.

Huy quỳ xuống, ôm mặt: “Tất cả là lỗi của anh… Đêm đó… là lỗi của anh…”

Tôi nắm chặt tay Bon, quay lưng bước đi giữa bao nhiêu ánh mắt soi mói và những tiếng xì xào. Nhưng tim tôi như vỡ vụn.

Vài ngày sau, Thư đến gặp tôi. Cô đi một mình. Khuôn mặt phờ phạc. Cô ngồi đối diện tôi, nhìn tôi rất lâu.

“Tôi đã từng coi cô là chị em ruột. Cô biết không?”

Tôi không đáp. Tôi không có tư cách.

“Nhưng tôi không thể ghét cô,” Thư nói tiếp. “Vì tôi nhìn thấy cách cô nuôi con. Và tôi biết… một người mẹ như cô… không thể chỉ là người xấu.”

Tôi bật khóc.

“Con bé… là cháu tôi. Nhưng cũng là vết dao trong tim tôi. Tôi không biết tha thứ có nghĩa là gì… nhưng ít nhất, tôi không muốn thằng bé lớn lên không có ba.”

Tôi nhìn cô, không tin vào tai mình.

“Cô… nói gì cơ?”

“Chúng ta… hãy cho nó cơ hội có cha. Nhưng tôi và Huy sẽ ly hôn.”

Cuộc sống không ai đoán trước được chữ ngờ. Một phút lầm lỡ có thể phải trả giá bằng cả đời.

Tôi mất đi người bạn thân nhất. Huy mất đi cuộc hôn nhân tưởng như vĩnh cửu. Bon có cha, nhưng mãi mãi không thể có một gia đình trọn vẹn.

Tôi không biết mình có xứng đáng để được tha thứ không. Nhưng mỗi ngày nhìn con cười, tôi biết: tôi sẽ sống tử tế, sống trọn vẹn với nỗi đau và trách nhiệm, như cách chuộc lại tất cả.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *