Mẹ vợ đi 3000 km lên nhà con gái nhưng chỉ có 200k trong túi

Mẹ vợ tôi – bà Năm – sống ở quê, cách nhà tôi tận 3.000km. Bà góa chồng từ lâu, sống một mình, tính tình hiền lành nhưng hơi bướng. Một hôm, tôi đang ở nhà thì chuông cửa reo. Mở cửa ra, tôi sững sờ thấy bà đứng đó, tay xách cái túi vải cũ kỹ, mặt mệt mỏi vì đường xa. Bà cười: “Mẹ đi xe đò mấy ngày mới tới, cho mẹ ở nhờ vài hôm nhé!” Tôi hỏi: “Mẹ lên đây làm gì mà không báo trước?” Bà ấp úng: “Mẹ… mẹ nhớ con cháu, với lại ở quê buồn quá.”

Nhìn bà lôi trong túi ra có mỗi 200 nghìn nhàu nhĩ, tôi tá hỏa: “Mẹ đi xa vậy mà mang có chừng này tiền thôi à?” Bà bảo: “Đủ mua vé xe, mẹ tính lên đây ở với tụi con luôn.” Tôi chưa kịp phản ứng thì Nam – chồng tôi, con trai bà – đi làm về. Nghe chuyện, Nam cau mày: “Mẹ lớn tuổi rồi, đi xa thế này nguy hiểm lắm. Con chở mẹ về quê ngay, ở đây không tiện đâu!” Bà Năm buồn bã, nhưng Nam kiên quyết, lấy xe chở bà ra bến xe đò ngay chiều đó, ngược về quê.

Hôm sau, tôi đang nấu cơm thì điện thoại reo. Giọng chị họ ở quê run run: “Em ơi, mẹ mất rồi! Tối qua về đến nhà, mẹ kêu mệt, sáng nay hàng xóm phát hiện bà nằm bất động trên giường.” Tôi ngã quỵ, Nam đứng bên cạnh mặt trắng bệch, tay run cầm cập. Hóa ra, bà Năm bị đột quỵ trong đêm, có lẽ do mệt mỏi sau chuyến đi dài. Cả nhà tức tốc quay về quê, không khí náo loạn, tiếng khóc vang khắp xóm.

Nam ôm di ảnh mẹ, khóc nghẹn: “Tại sao tôi không giữ mẹ lại…” Tôi cũng tự trách mình, giá như hôm đó tôi thuyết phục Nam để bà ở lại vài ngày. 200 nghìn trong túi bà vẫn nằm đó, như lời nhắc nhở về chuyến đi cuối cùng đầy tiếc nuối của mẹ.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *