Người ta bảo miếng ăn là miếng nhục, em đây trước nay không quá quan trọng chuyện ăn uống, vậy nhưng nhà chồng thật sự quá quắt, đến mức không thể chấp nhận được nữa.
Em xui cái lấy phải nhà chồng vô duyên từ ông bà trở xuống. Mẹ chồng em gần 60 nhưng bà ăn khỏe lắm, ngày bà có thể ăn vặt liên mồm, hết hoa quả đến đồ ăn mặn ngọt đều chén tất.
Mẹ như thế nên hai đứa em chồng cũng vậy, ngồi vào mâm là gắp lia lịa, không để ý xem người khác đã được miếng nào chưa. Hồi em mới về làm dâu còn ý tứ mà, ngồi đầu nồi, chưa kịp và miếng cơm thì đã có người chìa bát ra xin tiếp rồi. Cứ bưng bát lên chưa kịp gắp gì thì lại xơi tiếp cho cả nhà, vòng quanh tí là hết bữa.
Ảnh minh họa: Nguồn ch3.plus
Em nói ý tứ với chồng thì anh bảo:
“Cả nhà ăn vậy quen rồi em ạ”.
Phải công nhận là nhà chồng ăn khỏe, có 6 người lớn mà tháng hết gần 40kg gạo. Lúc mới về em không biết nên cắm ít cơm, đến bữa xơi mới được 2 lượt đã hết nên ai cũng kêu đói, không no bụng.
Mà mẹ chồng với hai đứa em thì lười chảy thây ra, cứ đến bữa là đẩy cho con dâu nấu nướng. Nhà toàn người ăn khỏe nên nấu có ít đâu, bừa nào mâm cũng đầy ắp, không cần quá cầu kì nhưng phải có hai món mặn, hai đĩa rau to ú hụ và một bát tô canh là ít nhất, chưa kể dưa cà, muối lạc linh tinh. Thế mà đến lúc dọn mâm ít khi thừa cọng rau nào lắm.
Cũng vì vậy nên đến lúc em đẻ mới khổ sở, bà ngoại lên chăm được nửa tháng thì còn được ăn cháo chân giò. Khi bà về mẹ chồng bắt em ăn cơm giống mọi người, đến bữa bế con xuống ngồi mâm chứ không được ăn riêng đâu.
Thành ra em phải ngồi khoanh chân đặt con ở đùi rồi ăn cơm. Chồng em thì vô tâm chẳng khác gì bố mẹ anh, vợ một tay bế con một tay cầm đũa nhưng chưa bao giờ anh gắp cho một miếng đồ ăn nào. Hôm trước em đang bế con ăn cơm thì thằng bé ngủ nên bảo đặt vào giường cho nó ngon giấc. Thằng bé cứ ngọ nguậy nên em nằm với nó một lúc mới ra ăn cơm.
Cả nhà chồng ăn xong hết mỗi người ngồi một góc rồi. Mẹ chồng vẫn cố gặm nốt cái chân gà. Em thấy trong mâm còn mỗi bát canh lõng bõng nước mới hỏi:
“Mẹ ơi còn thức ăn ở đâu không ạ?”
“Đấy còn cả bát kìa”.
Nhìn bát canh đã vớt hết cái rồi em ngồi xuống định dọn mâm thì mẹ chồng bảo:
“Ăn nốt đi rồi dọn, bát canh ngon thế mà mẹ no quá không tải nổi nữa. Chất ở phần nước này chứ đâu, ăn cho sữa nó về để cháu bú”.
Em nghe bà nói vậy mà tức ứa nước mắt, sao lại có nhà vô duyên vô ý từ bố mẹ trở xuống như vậy chứ. Bát canh đó chẳng khác gì đồ thừa mứa cả nhà để lại đâu mà bà bảo dâu húp nốt. Em nói:
“Mẹ thấy ngon thì húp nốt đi, con chịu, à xong mẹ dọn hộ mâm nhé, con lên bế cháu không nó khóc”.
Em nói xong đi lên phòng ôm con, hôm đó mẹ chồng phải rửa bát, bà vừa làm vừa chửi. Em muốn ra ở riêng quá các chị ạ, chứ sống chung với nhà chồng như này không chết vì đói thì cũng chết vì tức.