Cuộc sống hôn nhân sung túc, viên mãn, tình tiền đều đủ đầy. Chẳng may, chồng qua đời đột ngột khiến tôi suy sụp đau khổ. Đó là người bạn đời, là chỗ dựa cho tôi, là người tôi muốn bên anh đến khi răng long đầu bạc… Sau khi chồng qua đời chưa đến một tuần thì đến một đêm muộn, khi tôi và con đang ngủ thì tôi giật mình khi nghe tiếng rên la.
Ở nhà không có đàn ông nên tôi khá hoảng sợ, nhưng vẫn lần theo âm thanh đó đi xuống lầu xem đang có chuyện gì. Khi đi xuống lầu, tôi phát hiện tiếng động lạ kia phát ra từ phòng ngủ của chị giúp việc. Khi mở cánh cửa phòng ra thì tôi bần thần khi thấy chị giúp việc đang nằm trên giường, hai tay ôm lấy bụng, quằn quại rên la. Tôi hoảng sợ hỏi chị bị làm sao thì nghe tiếng chị thì thào yếu ớt: “Tôi muốn bỏ đứa trẻ này, tôi không thể giữ nó, ông ta chết rồi thì tại sao tôi phải sinh đứa trẻ này ra?”.
Tôi rụng rời tay chân, “ông ta” mà chị giúp việc nói là chồng tôi sao? Tôi định hỏi chị rõ ràng thêm nhưng thấy mặt chị ngày một tái xanh thì vội vàng gọi xe cấp cứu. Hóa ra chị giúp việc muốn phá thai nhưng không đi đến bệnh viện, lại nghe người ta uống thuốc phá thai bậy bạ. Vì đưa đến bệnh viện kịp thời nên đứa trẻ không bị ảnh hưởng.
Sau đó, tôi mới nghe chị giúp việc kể hết ngọn nguồn câu chuyện. Chị ấy muốn sinh con cho chồng tôi để về nhà có người cậy nhờ, được chồng tôi chu cấp tiền bạc. Chẳng ngờ được chồng tôi lại qua đời khiến chị suy sụp nghĩ quẩn muốn bỏ đứa trẻ. Cõi lòng tôi tan nát, tôi không ngờ được người chồng mẫu mực mình yêu thương bao lâu nay lại lén lút phản bội vợ. Nhưng dù tôi có oán hận chồng thế nào cũng không muốn chị giúp việc bỏ đứa bé, nó không có tội, còn là máu mủ của chồng tôi để lại. Nhưng chị ấy không muốn sinh con ra không có bố. Giờ tôi phải làm sao để chị ấy nghĩ lại đây?
Cú sốc hôn nhân: Bí mật sau cái chết của chồng
Cuộc sống là một chuỗi những điều bất ngờ, đôi khi mang lại niềm vui, nhưng cũng không ít lần để lại những vết thương sâu sắc. Sau cái chết đột ngột của chồng, tôi đã trải qua những ngày tháng đau khổ không chỉ vì mất đi người bạn đời, mà còn vì những bí mật đen tối dần lộ ra sau đó.
Khoảng thời gian hạnh phúc và mất mát đau lòng
Tôi và chồng từng có một cuộc sống hôn nhân trọn vẹn và đáng mơ ước. Anh là một người chồng mẫu mực, một trụ cột vững chắc trong gia đình. Chúng tôi có mọi thứ: sự nghiệp ổn định, tài chính sung túc, và một đứa con đáng yêu. Những tưởng cuộc đời sẽ cứ êm đềm trôi qua, nhưng định mệnh nghiệt ngã lại cướp anh đi trong một tai nạn bất ngờ.
Những ngày đầu sau tang lễ, nỗi đau mất mát khiến tôi dường như gục ngã. Mỗi góc nhà, mỗi vật dụng đều gợi nhớ đến hình bóng anh. Tôi khóc suốt, không chỉ vì mất đi người chồng mà còn vì những dự định còn dang dở, những lời hứa mà anh không thể thực hiện.
Đêm định mệnh và tiếng rên lạ
Một đêm muộn, chỉ vài ngày sau tang lễ, khi tôi và con đang ngủ say, một âm thanh lạ đã kéo tôi dậy. Tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng. Tôi chợt rùng mình, phần vì sợ hãi, phần vì tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lần theo âm thanh, tôi bước xuống cầu thang. Dưới ánh sáng nhạt nhòa, tôi nhận ra âm thanh phát ra từ phòng ngủ của chị giúp việc. Đẩy nhẹ cánh cửa, tôi sững sờ khi thấy chị ấy nằm co quắp trên giường, hai tay ôm lấy bụng, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn.
Bí mật được tiết lộ
Tôi vội lao đến, lo lắng hỏi han nhưng chỉ nhận được những tiếng thều thào đứt quãng:
“Em không thể giữ đứa trẻ này… Ông ta chết rồi… Tại sao em phải sinh đứa trẻ này ra?”
Tim tôi như thắt lại, “ông ta” mà chị nhắc đến là ai? Liệu có phải… chồng tôi? Tôi chưa kịp hỏi rõ ràng thì chị ấy đã ngất lịm. Trong cơn hoảng loạn, tôi lập tức gọi xe cấp cứu.
Hình minh họa 1: Một người phụ nữ trung niên nằm trên giường trong tư thế đau đớn, ánh sáng mờ ảo chiếu vào từ cửa sổ, gợi cảm giác u uất.
Tại bệnh viện, các bác sĩ cho biết chị ấy đã uống thuốc phá thai không rõ nguồn gốc, gây nguy hiểm đến tính mạng. May mắn thay, đứa trẻ trong bụng vẫn an toàn nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời.
Sự thật đau lòng
Sau khi ổn định sức khỏe, chị giúp việc kể lại toàn bộ câu chuyện. Chị ấy thừa nhận có quan hệ tình cảm với chồng tôi. Anh đã hứa sẽ chăm sóc mẹ con chị, nhưng cái chết của anh khiến mọi kế hoạch đổ bể. Chị muốn giữ đứa trẻ, nhưng sợ bị xã hội dèm pha và không còn điểm tựa kinh tế, nên mới nghĩ quẩn.
Nghe từng lời thú nhận, trái tim tôi như vỡ vụn. Người chồng mẫu mực mà tôi tin tưởng, người đàn ông mà tôi từng nghĩ sẽ bên tôi đến cuối đời, lại phản bội một cách phũ phàng.
Hình minh họa 2: Một người phụ nữ ngồi thất thần trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm, xung quanh là những khung hình gia đình hạnh phúc treo trên tường.
Đứa trẻ vô tội
Dù căm phẫn và tổn thương, tôi biết mình không thể quay lưng lại với đứa trẻ. Nó là giọt máu của chồng tôi, là một phần không thể chối bỏ trong cuộc đời anh. Nhưng chị giúp việc không muốn sinh đứa bé ra khi không có bố. Mọi chuyện trở nên khó khăn hơn khi tôi phải thuyết phục chị ấy thay đổi quyết định.
Tôi suy nghĩ rất nhiều. Đứa trẻ đâu có tội tình gì? Nó không thể chịu trách nhiệm cho những sai lầm của người lớn.
Quyết định cuối cùng
Sau nhiều đêm trăn trở, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với chị giúp việc. Tôi hứa sẽ đứng ra lo liệu tất cả, từ tài chính đến việc nuôi dạy đứa trẻ. Tôi cam kết rằng bé sẽ nhận được tình yêu thương và sự chăm sóc như bao đứa trẻ khác. Điều tôi mong muốn là giữ lại sự sống cho đứa bé, vì nó xứng đáng được sống, được yêu thương.
Hình minh họa 3: Một phụ nữ trẻ cầm tay một phụ nữ lớn tuổi hơn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy sự cảm thông, trong khung cảnh phòng khách ấm cúng.
Hành trình chữa lành
Không dễ dàng để bước qua nỗi đau. Nhưng tôi nhận ra rằng, tha thứ và yêu thương là cách duy nhất để cả tôi và đứa bé có thể tiếp tục sống. Cuộc sống sẽ không bao giờ trở lại như cũ, nhưng tôi tin rằng, bằng cách bảo vệ đứa trẻ, tôi có thể phần nào chuộc lại những lỗi lầm mà người chồng quá cố đã gây ra.
Hình minh họa 4: Một người phụ nữ trẻ đứng bên cửa sổ, ánh sáng ban mai chiếu vào, trên tay là một em bé đang mỉm cười. Cảnh tượng mang lại hy vọng và sự bình yên.
Tương lai có thể đầy thử thách, nhưng tôi tin rằng, mỗi ngày mới đều mang theo hy vọng mới. Và đó là lý do để tôi tiếp tục bước tiếp, dù mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.